.

.
Hiển thị các bài đăng có nhãn TUYỂN TẬP THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU". Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TUYỂN TẬP THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU". Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

HỒNG CÔNG DI ẢNH VỊNH

  

HỒNG CÔNG DI ẢNH VỊNH
"Đề thơ cho tấm ảnh để lại của Hồng Công"

Nén mọi đau thương, nở nụ cười.
Gom tình viết sách tặng cho đời.
Gồng mình chống lại cay oan đất.
Gắng sức băng qua nghiệt ngã trời.
Đức sang kiên trì rèn nghĩa bạn.
Tâm thành nhẫn nại luyện tình người.
Qua song đậu bến đời huyền ảo.
Vẫn đọng ngưng tình thật thắm tươi


Ngô Toàn Thắng
"Trích từ các tác giả dự nụ cười ở lại"
 

 

Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Gửi người “ Ở trọ trần gian”





Gửi người “ Ở trọ trần gian”

Đã khép lại rồi đôi mắt đẹp của em
Ngày mai em không có bình minh nữa
Cuộc đời và những vần thơ dang dở
Rơi rơi giọt lệ bạn bè
Em đã đi sống gửi thác về
Người Ở trọ trần gian không còn ở trọ
Khát vọng sống để yêu còn đó
Em về cõi bình yên
Bình yên trong nụ cười của mình
Nụ cười ở trọ thật xinh
Đến hơi thở cuối cùng em vẫn cầm bút viết
Giữa mong manh trong vòng tay thần chết
Hồi sinh những vần thơ
Giữa bạn bè vẫn cháy giấc mơ
Khát vọng sống gào lên từng con chữ
Ôi những ngọn đèn còn bao nhiêu phút nữa
Khi tất cả chỉ là Ở trọ trần gian!
Em đi về nơi ấy gió lang thang
Nơi có sao trời nghiêng cây viết
Nơi những vần thơ không còn nước mắt
Nơi tình yêu và nắng ấm ngập tràn
Tiễn em đi mùa thu vừa sang
Em nằm đó như người yên ngủ
Môi vẫn mọng như nụ hoa chưa kịp nở
Thôi nào, ngoan ngủ nhé em!
Thơ : Minh Nguyệt


Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Cảm nhận của Hồng Công

   

Hãy rón rén tay để chạm vào luồng gió nhẹ,
Hãy cảm nhận bằng đôi mắt khép hờ, bằng đôi tai mở thật rộng.
Hãy để gió chạm nhẹ vào đôi môi, đôi mắt, làn da của bạn.
hãy giang đôi tay đủ rộng để ôm chặt lấy luồng gió thật tuyệt duyệt này!
Khép mắt lắng tai và từ từ cảm nhận
Khẽ rung tâm hồn mình vì làn gió thổi mạnh, không phất phơ, dừng suy nghĩ.
Hãy lắng nghe tiếng rầm rì của gió để quên hết những vụn vặn tầm thường
Khẽ mỉm cười làm duyên với gió, với nắng, với trời, với mây.
lướt qua đâu cũng muốn để dâu ấn, dù chỉ là một chút, một chút nhỏ nhoi...

Nguyễn HồNG Công
 
 
 

Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

GỬI HỒNG CÔNG (THƠ CHO EM)

Photobucket
 
HỒNG CÔNG


Thân tặng Nguyễn Hồng Công – tác giả cuốn
 "Khát vọng sống để yêu"
Hỡi em gái mang tên Nguyễn Hồng Công
Chị gặp em trông em còn rất trẻ
Làn da mịn dáng người em nhỏ bé
Khuân mặt rạng ngời nụ cười thắm trên môi

Lời văn em yêu cuộc sống yêu đời
Dù tăm tối vẫn tìm ra ánh sáng
Đường gập ghềnh có ai buồn ai chán
Với tất cả tấm lòng em chia sẻ cảm thông

Truyện em viết trong gió rét đêm đông
Dưới nắng gắt dưới cơn mưa mùa hạ
Bầu trời xanh biết bao điều mới lạ
Được gối vào từng câu chữ của em

Cuộc đời em chưa được bước êm đềm
Mười một năm trong người em phát bệnh
Tuần ba buổi em phải nằm viện
Cái chết rập rình em có sợ không em?

Hôm nay đây chợt tỉnh giấc ban đêm
Dưới ánh trăng chị lặng người suy nghĩ
Hình ảnh em đã vào trong thơ chị
Chị viết xong rồi tmà chẳng dám gửi em.

Nguyễn Bích Thuần


Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

Nước mắt là những giọt sương

15.08.2008



Nước mắt là những giọt sương

Tôi vào viện vào ca chạy thận của mình. Lúc này tôi đang khóc, hình như đã lâu lắm rồi tôi mới khóc thì phải. Muốn khóc thì cứ khóc thôi, không phải kìm nén làm gì cả.

Tôi muốn khóc không phải là do mũi kim to đùng chọc và rồi làm tôi khóc đâu, mặc dù rất đau, đau lắm, vết sẹo dai quá, hình như nó có mấy cục máu đông trong ven của tôi thì phải. Ai chọc kim cho tôi cũng phải nói:
-Ối, sao dai quá vậy. Ven nổi lên rất to và mỏng dính nữa, mười một năm cái ven đó làm bạn với những cây kim và bị chọc kim còn gì, thương cánh tay của tôi quá, nó phải chịu biết bao đau đớn. Tay của tôi ơi, cố lên nhé.
Tự nhiên khóc to như một trận mưa rào, khóc cho nỗi đau lâu ngày đã lặn sâu vào tim, khóc cho thoả nỗi hờn tủi, nỗi oan khiên bao nhiêu ngày tích tụ. Khóc cho tâm hồn nhạy cảm bị tổn thương.
Tôi nhớ đến anh, cố gắng lấy điện thoại bấm mấy chữ, nứơc mắt làm mắt mình mờ qúa.
-Em cũng chỉ là một người bình thường sao họ cố tình không hiểu vậy anh? Em đang khóc nhè đây này.
-Nào cô bé, nín đi đừng khóc nữa. Anh trả lời tôi.
Anh biết nếu gọi điện cho anh lúc này mình sẽ khóc oà, nên anh đã không gọi. Không biết từ lúc nào anh đã trở thành chỗ dựa về tinh thần vững chắc của mình.
Nằm nghĩ lẩn thẩn, liệu đến một lúc nào đó ven mỏng quá, nó có vỡ bung ra không nhỉ?
Họ làm tôi bị tổn thương nặng nề quá, sao lại thế cơ chứ? Tôi không hiểu. Bây giờ tôi cũng hiểu rằng, đừng bắt ai phải hiểu mình, mình phải tự hiểu mình để điều hoà cách sống sao cho phù hợp mà thôi.

Mọi người chọc kim xong lắp máy và ngủ hết cả rồi chỉ có tiếng máy chạy thận đều đều, tiếng ti vi đang vọng sang một giai điệu bài hát gì đó nghe không rõ nữa.
Nước mắt ướt đẫm hết cả gối từ lúc nào, cũng chả muốn khóc to nhưng nó cứ nức nở mà nó thích nức nở thì kệ cứ tự nhiên, nào nước mắt ơi, cứ rơi ra đi, rơi hết những tủi hờn đi, rơi hết những nỗi đau khổ đi, nếu tuôn ra hết sẽ bớt đau khổ.

Nỗi buồn bao trùm trọn vẹn trái tim, tâm trạng lao xao, hơi hoảng. Ngơ ngác nhìn ra của sổ, bầu trời vẫn trong xanh, những chùm hoa đại vẫn đang khoe sắc lung linh trong gió. vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

Lờ mờ nhận ra mình vừa khóc, nước mắt. Nỗi buồn của chúng tôi vẫn thường đến từ những trở ngại mà bản thân không thể nào vượt qua nổi. Chúng tôi luôn cần sự giúp đỡ, cần tình cảm ấm áp.
Nhớ lại những gì vừa xảy ra, cảm giác mới mẻ quấn trọn lấy tim tôi. Ngoài khung cửa hoàng hôn đã xuống rất ấm áp và mới mẻ…Hoàng hôn, đẹp quá, có lẽ không có nơi nào hoàng hôn đẹp như ở nơi đây.

Một cô gái, tay cắm 2 kim, dây dợ loằng ngoằng, nằm im, miệng cười toe toét. Mắt hướng ra cửa sổ của tầng 3 không chớp ngắm hoàng hôn. Lúc này đối với tôi, hoàng hôn là đẹp nhất trên tất cả mọi thứ. Bạn không tin ư? Hãy để một phút lắng lòng mình lại bạn sẽ cảm nhận được. ở đây hoàng hôn không trôi đi, nó đã dừng lại cho mình cảm nhận?

Rồi thì cảnh bệnh nhân và người nhà xếp hàng lấy cơm. Tôi chắc chắn một điều rằng dù ngày mai hay ngày kia, một năm sau…thậm chí 1000 năm sau tôi cũng không bao giờ gặp lại khung cảnh của những áng hoàng hôn kia nữa, dù có ở giữa cánh đồng hay ở nới nào đó chỉ có một mình. Cuộc sống mỗi ngày đều có thêm ý nghĩa đặc biệt.
Cô đơn, nhưng không đơn độc đâu nhé.

Ôi sao thế này, cái gì lờ mờ ngay trước mắt mình thế này? Sao mắt mình toàn thấy kiến là kiến thế này? Cố gắng mở to mắt ra, nhiều kiến quá, từng đàn kiến đen sì rồng rắn hành quân, kéo đến trên ga trắng toát của tôi.
-Kiến à, mày đến làm bạn với ta đó ư? Cũng may là có mày còn nhớ đến ta, cám ơn mày nhé những chú kiến bé nhỏ đáng yêu, nhiều kiến quá, sao chúng đi nhanh thế nhỉ, mình đâu có cô đơn còn có Kiến làm bạn nữa mà?

Giơ tay bắt lấy một con.
Không được. Băt tiếp con khác, cũng không được.
Trời ạ, mình bị hoa mắt, nên không có gì cả mà lại cứ nhìn thành kiến, quay sang bên cạnh không có ai để tâm sự cùng mình cả.
Mệt quá, mình thiếp đi.
Một giấc ngủ đầy mộng mị và mệt mỏi ập đến, không biết là mình thiếp đi hay một giấc ngủ hay là mình ngất hay là gì mình không biết được.
Chỉ biết khi đó mình không phải là mình nữa mà lạc vào một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới không bon chen, không ồn ào.
Một thế giới tuyệt đẹp với những điều kỳ diệu.

Một thế giới không hơn thua, không ghen ghét. Một nơi ngập tràn tình thương yêu.

Tiếng người nói lao xao, tiếng gõ đều của chị y tá đang kết thúc một buổi lọc máu. Cố gắng mở mắt nhưng không thể, hình như mình đang chết dần, nó đi đến đâu mình cũng không biết nữa. Lúc đó chỉ có một suy nghĩ nếu mình không mở mắt trong lúc này mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy bầu trời và cuộc sống tươi đẹp này nữa.

Cố gắng bằng chút sức lực cuối cùng vẫn không thể mở mắt ra được, mình đang ở đâu không biết, đầu óc trống rỗng chỉ hiện lên một câu: Phải mở mắt ra.
Lấy hết quyết tâm để mở đôi mắt lồi của mình ra, sao cái việc mở mắt với mình lúc này khó quá vậy nhỉ?

Chớp mắt mấy cái, giống phim Hàn quốc khi bị ngất và tỉnh dần ấy, Và mở mắt ra được rồi mình vẫn đang hoang mang, vẫn chưa định hình chính xác được mình đang ở đâu. Mình nhớ đến anh, cố gắng lấy điện thoại bấm mấy chữ, nứơc mắt làm mắt mình mờ qúa, tay run run

Dù có chuyện gì đi chăng nữa mình cũng phải phấn đấu không phụ lòng tin yêu của mọi người. Vì tôi hỉểu thời gian không nằm trong tay của mình mà nắm giữ được, vì thế tôi luôn sống hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời mình (giống như ngày mai tôi sẽ chết) như vậy tôi sẽ có trách nhiệm với bản thân mình hơn

Hồngcong78

Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

NỤ CƯỜI Ở LẠI



Hình ảnh trong entry cuối cùng của Nguyễn Hồng Công


Đôi lúc (chỉ là đôi lúc thôi) khi nhìn thấy con cái của lũ bạn vui đùa với nhau, vợ chồng bạn chăm sóc, lo lắng cho nhau nó cũng cảm thấy tủi thân chi lạ.
Em vẫn đợi anh về...
Thời gian này có nhiều chuyện dồn dập, nó ít nói, ít cười, nó xa cách với bạn bè, sức khỏe càng ngày càng giảm sút. Ai cũng nhận ra điều đó.
Thỉnh thoảng, người ta lại thấy trong mắt nó vương vấn những sợi buồn... Nhìn bạn bè và lại thấy tương lai. Đôi lúc nó cảm thấy tương lai của mình thật mịt mờ quá.
Nó muốn buông xuôi tất cả, sống lầm lũi và thành người khác thì đúng hơn.
Nó vẫn vậy, lầm lũi đến bệnh viện một mình tuần ba lần, lầm lũi đi và về và càng ít nói hơn nữa.
Nó quyết định biến mình thành con người khác, nó âm thầm chuẩn bị cho cái kế hoạch này. Giống như kiểu đi đến một miền đất mới để lập nghiệp vậy, nhưng… nó bơ vơ, lạc lõng.
Miền đất của nó là miền đất nhộn nhịp vui vẻ, miền đất mới này buồn quá. Nó cố gắng bám vào.
Nhưng mọi chuyện chẳng như nó nghĩ, miền đất mới này không hợp với nó. Nó bị thất bại thảm hại.
Nó đã gặp anh cái ngày đầu tiên ấy, anh có nụ cười thật hiền, gương mặt rất đàn ông. Giọng nói trầm ấm, dáng người cao cao.
Tuy là mới gặp lần đầu nhưng nó có cảm giác thân quen lắm. Tất cả những hình ảnh đó đã khắc đậm trong tâm trí nó từ hôm đó cho đến tận bây giờ.
Và kể từ cái ngày đầu tiên gặp gỡ đó, nó đã trở về con người của chính nó. Nó vui vẻ, hát cười đúng là nó, là con người thực sự của nó.
Những nỗi buồn, nỗi oan ức của nó, nó trút hết vào anh, anh đã nguyện làm thùng rác của nó rồi. Cám ơn "thùng rác" của nó.
Vẫn biết cuộc sống còn nhiều bon chen, xô bồ lắm trong nền kinh tế thị trường này, vậy mà anh vẫn cười. Nó biết rằng những vấn đề của tôi chẳng là gì so với anh cả. Anh ngồi yên lắng nghe rồi lặng lẽ cười.
Anh cười nụ cười đầy khoan dung với những ai đã làm tổn thương đến trái tim nhạy cảm của nó.
Nó biết nó phải đương đầu với rất nhiều thử thách trong cuộc sống, còn rất nhiều nữa, nhưng nó luôn tin tưởng nó sẽ vượt qua tất cả. Vì nó có anh.
Nó trở về mảnh đất yêu dấu của mình, nó không buồn nữa, nó vẫn sống cởi mở và thấy cuộc sống vẫn thật đáng yêu.
Nó hạnh phúc lắm, hạnh phúc lắm được nghe anh cười, được đọc những lời góp ý của bạn bè cho dù chưa được gặp mặt bao giờ.
Nó cười, nụ cười của nó vẫn vui như xưa, mặc dù có chút già dặn hơn.
Nụ cười giúp nó nhiều lắm, nó lại tìm thấy sự bình yên trong nụ cười của mình.
Nó luôn âm thầm cầu chúc cho tất cả mọi người đều có nụ cười để vượt qua mọi đau đớn về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Cuộc sống tuyệt vời lắm nó vẫn chưa khám phá hết.
NGUYỄN HỒNG CÔNG
Bạn bè trên trang lucbat.com mà Nguyễn Hồng Công là một thành viên, trên blog của cô và cả mail  bạn đọc TTO đã có những vần thơ, lời chia sẻ trước sự ra đi của cô gái đầy nghị lực này. TTO xin trích đăng:
..."Tôi quen biết Hồng Công thật tình cờ. Gần mười năm trước, khi phát hành tập thơ lục bát Học quên để nhớ, như nhiều bạn đọc khác Công đã viết thư cho tôi, gửi kèm trong thư 10.000 đồng và đề nghị được mua sách. Biết Công đang mang trọng bệnh nhưng yêu thơ, nên tôi đã gửi lại Công số tiền đó và ký tặng Học quên để nhớ nhưng Công không chịu. Chúng tôi nhanh chóng thân nhau bởi đều là đồng hương Bắc Giang, nhà chỉ cách nhau chừng vài cây số đường chim bay.
Một lần Công hỏi tôi: "Em rất muốn giúp đỡ bố mẹ, làm một việc gì đó nhưng sức khỏe không cho phép. Cứ sống mãi như thế này thì buồn và cuộc đời vô nghĩa lắm. Em có thể viết văn được không nhỉ"?.
Tại sao không! Tôi hoàn toàn ủng hộ Công. Bắt đầu là việc mang những cuốn sách đến phòng trọ cho Công đọc. Rồi hướng dẫn Công viết ra giấy tất cả những gì em muốn. Nghề viết cũng nhọc nhằn và vất vả lắm. Người bình thường không phải ai cũng làm được, huống chi lại là một người bệnh như Công.
Rồi cuối cùng, cuốn tự truyện Khát vọng sống để yêu đã ra mắt bạn đọc tháng 6-2007. Thành công vượt trên cả sự mong đợi bởi tác phẩm đã được báo giới và dư luận đặc biệt quan tâm, gây xúc động cho hàng vạn độc giả. Tôi đã chia vui với Công và tự coi đó như tác phẩm của chính mình.
Vào một ngày đẹp trời năm 2008, Công gửi cho tôi một email và hỏi: "Đó có phải là thơ không nhỉ? Liệu em có làm được thơ không?". Tôi thật sự bất ngờ: đó chính là thơ! Rất thơ nữa là khác! Và đó cũng là cơ sở để giữa năm 2009 này cuốn sách thứ hai của Nguyễn Hồng Công mang tên Ở trọ trần gian ra đời. Cả hai cuốn sách đó tôi đều dành tâm huyết để viết lời giới thiệu.
Như tôi từng viết: "Cả Khát vọng sống để yêuỞ trọ trần gian đều đã làm được những điều vượt ra khỏi khuôn khổ những cuốn sách thông thường. Đó là mang lại niềm tin, nghị lực và tình yêu cuộc sống cho rất nhiều người khác khi đọc chúng. Hơn hai năm qua đã có hàng chục chương trình phát thanh, truyền hình, hàng trăm bài báo viết về Nguyễn Hồng Công. Đã có hàng ngàn blog, hàng trăm diễn đàn tuổi trẻ  trích đăng tác phẩm, viết về Nguyễn Hồng Công và những cuốn sách của em.
Nhưng sang năm 2009 này Công đã nhận ra sức khỏe của mình bị giảm sút ghê gớm. Nhiều đêm không ngủ được. Nhiều ngày chỉ ngồi không mà cũng mệt. Công nói: "Trước khi đi xa em muốn làm một việc gì đó cho các em nhỏ ở quê nhà". Năm ngoái, Công đã vận động, bỏ tiền ra tổ chức Tết Trung thu cho hàng trăm em nhỏ.
Cuối tháng 7-2009, Công đề nghị tôi cùng về Lạng Giang để khảo sát việc tổ chức một thư viện nhỏ. Công nói sẽ nhờ bạn bè đi vận động, quyên góp sách báo, nhất định thư viện sẽ thành công. Chỉ còn phân vân là nên đặt thư viện đó ở nhà văn hóa hay ở trường phổ thông cơ sở của xã? Công còn nói cùng với việc này, nếu sức khỏe cho phép em sẽ thực hiện bản thảo cuốn sách thứ ba, viết về chân dung của rất nhiều số phận không may mắn mà mình quen biết...
Khoảng một tuần nay bạn bè không thấy nickname trên mạng Yahoo hongkong_tnt2000 sáng đèn với nụ cười đầy lạc quan của Công. Rất ít người biết Công đã được người nhà chuyển đến khoa cấp cứu  Viện Nhiệt đới.
Buổi chiều hôm qua tôi và Thủy Hướng Dương đến thăm Công. Không ngờ đó lại là lần cuối cùng chúng tôi được gặp em. Phòng 201 chỉ có ba bệnh nhân nữ. Công nằm đó, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng, mắt nhắm nghiền, không nói được và phải thở bằng máy. Bác sĩ cho biết em yếu tới mức không thể chạy thận lọc máu nhân tạo được nữa. Thỉnh thoảng lại hôn mê và có thể ra đi bất cứ lúc nào...
Và cái giờ phút định mệnh ấy là 7giờ 45phút sáng 15-9
Vẫn biết Nguyễn Hồng Công đã chuẩn bị cho chuyến đi xa của mình từ lâu. Nhưng sao người thân, bạn bè em nghe tin vẫn đột ngột và đau đớn làm vậy!
Dù chỉ sống trên cõi đời này chưa đầy 31 mùa thu, như là "ở trọ trần gian", nhưng giờ khi đã "về chốn xa xăm cuối trời" tôi tin Nguyễn Hồng Công vẫn đang mỉm cười bởi những gì em để lại cho đời như thế cũng là nhiều. Trong đám tang của em sẽ có rất nhiều hoa trắng. Đưa tiễn em không chỉ có người thân, bạn bè mà còn có rất nhiều bạn đọc gần xa...

Hà Nội, trưa 15-9-2009
ĐẶNG VƯƠNG HƯNG
NHỮNG COMMENTS
Em nhìn lại từng tấm ảnh của chị. Thương quá nụ cười sức sống vẫn còn đây. Mà người trọ đã đi rồi không thèm về nữa...Bình yên nhe chị, đau đớn đã không còn áp lực với chị nữa đâu, giờ chỉ là bình yên và hạnh phúc thật sự, khi chị đã về nhà.
(Canhlantrang)
Có lẽ bây giờ "bác" hoàn toàn thanh thản rồi nhỉ ? Chắc không còn đau đớn nữa, không những đêm dài mất ngủ, những lo toan, buồn phiền với những mánh khóe của cuộc đời. Bây giờ thì "bác" trên cao rồi, "bác" nhìn xuống đời, nhìn xuống những con người quanh "bác" mà "bác" biết người ta như thế nào. Dù bất cứ nơi đâu và ở đâu, hãy sống hạnh phúc và như mình mong muốn "bác" nhé ! Chúc mừng "bác" 
Chúc mừng bác mà em lại chảy cả nước mắt ra đây này ! hì hì ...
Chỉ là kết thúc một chặng đường thôi "bác" nhỉ, và "bác", lại đang bước chân trên một con đường mới, sẽ hạnh phúc hơn.
Chào thân ái tới "bác" !
(ZaoLin)
HC ơi khi nào bắt đầu lại một cuộc sống mới chúc em sẽ được sống một cuộc đời trọn vẹn, đi hết con đường và khám phá hết mọi vẻ đẹp của cuộc sống. Em nhé.
(Nangbanmai)
* Đọc tin chị Công đã ra đi em thương chị quá. Em đã được đọc cuốn sách Khát vọng sống để yêu của chị, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của chị. Em rất thích những đoạn chị viết về sở thích được mặc váy cưới chụp hình.. Chị hãy yên nghỉ chị nhé!
pham mai phuong
* Chị đang về nhà mình đấy, hạnh phúc hơn rất nhiều vì không còn "ở trọ trần gian" nữa. Mong rằng có ai đó đang hờ hững với cuộc sống này sẽ biết chị qua những trang báo, những việc chị đã làm để sống tốt đẹp hơn và trọn vẹn mỗi ngày.
Hoàng Trần Kim Anh
* Những con người như vậy, tôi xin ngả mũ kính chào và kính trọng cuộc sống của họ. Tôi không biết chị Hồng Công, nhưng nhìn mặt chị phúc hậu, chị sẽ mãi là những gì đẹp nhất tôi đã gặp. Cầu chúc chị ra đi được thanh thản, nếu có kiếp sau xin được làm bạn với chị.
Trần Đăng Khoa
* Nghe tiếng chuông điện thoại mà em vẫn bình thản nghe máy. Vì cuộc gọi đến từ số của người quen mà. Nhưng sao lời chào hỏi ngập ngừng, nghe lạ quá: Em ơi, anh vừa nhận được một tin mà từ sáng tới giờ cứ dằn vặt mãi! Chị Công mất rồi em à!
Tôi giật mình, nghẹn ngào trong  nước mắt chỉ nói được câu bâng quơ: Sao vậy được. Nhưng sự thật là như vậy, chị ra đi thật rồi... Ừ, cũng phải, có lẽ thật vậy. Chị không còn muốn ở trọ nơi trần gian này nữa rồi chứ gì. Vài ngày trước em vẫn còn chat với chị mà, sao lại nhanh đến vậy, giận chị đi mà không tạm biệt em!
Vậy mà em vẫn có suy nghĩ lại được cùng chị làm một chuyến về Bắc Giang nữa cơ đấy. Mấy chị em mình lại cùng mệt nhoài ra với cái phóng sự của bọn em. Cứ bắt chị phải tung tăng hái hoa trong nắng trưa ngoài nghĩa trang nơi bố chị yên nghỉ hay chị lại phải đi đi lại lại đến mấy lần dưới mưa ở khu trường học xưa của chị. Biết chị vất vả lắm nhưng sao chị nhiệt tình vô cùng.
Sao những hình ảnh ấy lại sống lên trong em lúc này đến vậy?! Chắc bởi em cùng các bạn sẽ không còn có những khoảnh khắc đó bên chị nữa rồi. Ở nơi xa đó, chị nhớ dành một chút thời gian để ôn lại chút kỷ niệm nhỏ của chị em mình chị nhé! Em luôn nhớ về chị, người chị thân yêu!
Chu Thúy




CẢM NHẬN VỀ NGUYỄN HỒNG CÔNG



 



Có một cuốn sách vừa xuất bản có thể nói là rất lay động lòng người bởi sự khát vọng yêu đương của tác giả - một cô gái không may phải chạy thận nhân tạo suốt đời. Sự đánh vặt đau đớn, những khát vọng sống, những niềm vui nhỏ nhồi, những giấc mơ hạnh phúc không có thực ... đan xen trong từng trang viết. Ở đó ta bắt gặp những cảnh đời, những con người, những số phận người nghèo trong một bệnh xóm chạy thận như không thể nghèo hơn.



Tôi đã gặp Nguyễn Hồng Công và đã đọc những trang viết đẫm đầy nước mắt và cả sự lạc quan này. Cuốn sách chuẩn bị ra mắt bạn đọc, các bạn hãy tìm đọc để chia sẻ và ủng hộ cho chính tác giả - người bệnh của chúng ta.
Đọc sách của Công là bạn đang chia sẻ với những bệnh nhân tạo chạy thận nhân. Hãy giúp họ có yêu thêm tin trong cuộc chiến đấu cam go để gìn giữ mạng sống của mình. Để giúp bạn đọc hiểu rõ hơn về thân phận và bi kịch của Nguyễn Hồng Công, Min xin giới thiệu bài viết của nhà thơ Đặng Vương Hưng trước khi bạn có trên tay cuốn tự truyện: "Khát vọng sống để yêu". Rất mong cộng đồng Bloger dành chút thời gian để đọc ...
Cảm ơn các bạn thật nhiều!
Min Min.
Một số phận bi thương,
một cuốn sách đáng đọc
Mới gặp thoáng qua, không ai nghĩ rằng cô gái có gương mặt xinh đẹp, với nụ cười luôn hồn nhiên và yêu đời ấy lại đang mang trong mình nhiều thứ bệnh quái ác, cô khiển phải sống suốt đời với chiếc máy lọc máu nhân tạo và "thường trú" ở bệnh viện ... Ước mơ của cô thật giản dị: được sống để yêu như một người bình thường.
Con gái của hai người lính
Cô gái ấy có tên rất đẹp: Nguyễn Hồng Công. Quê Công ở Lạng Giang (Bắc Giang). Cô sinh ra mà không biết mặt cha. Ông là một người lính dũng cảm, đã hy sinh trong một cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới, khi cô mới tròn ba tháng tuổi.
Người cha thứ hai của Công là ông Đinh Văn Kỳ, một thương binh đảo Cồn Cỏ, vợ mất sớm, để lại con trai nhỏ ... Những mảnh đời cô quanh, khát khao tình cảm đã gặp nhau ...
Lớn lên trong tình yêu thương, Công tựa như bông hoa xinh đẹp, rạng rỡ và bè bạn được phong làm "Hoa hậu xóm Núi". Cô học khá giỏi, thông minh nhanh nhẹn và, ăn nói lại có duyên nên rất được mọi người quý mến. Mấy năm Phổ thông Trung học, cô đều được làm tín nhiệm bầu Bí thư chi đoàn, đựợc tiếng là người có tài tổ chức phong trào. Công rất có năng khiếu học ngoại ngữ, nên mơ ước sau này sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch, hay một công việc gì đó để có cơ hội đi thật nhiều nơi quen biết thật nhiều người. Ai cũng nghĩ một tương lai sáng sửa đang đợi cô bé Công ở phía trước ...
Nhưng tất cả đã phải gác lại, đảo lộn, khi các bác sĩ phát hiện ra Công bị suy thận giai đoạn cuối. Cô chẳng thiết học hành, phấn đấu gì nữa, khóc hết nước mắt trong nỗi tuyệt vọng, muốn tìm đến cái chết cho thật nhanh.
"Bây giờ, nhiều lúc em cũng chán đời định bỏ bệnh viện để về. Nhưng như thế thì hẹn quá, bởi cha thứ hai vẫn dạy em là: Con nhà lính thì dù thế nào cũng phải kiên cường sống mà! ".
Mới đó, mà Công trở thành một trong những "công dân" của xóm chạy thận ở bệnh viện Bạch Mai được hơn 10 năm rồi. Hơn 10 năm qua, mỗi tuần 3 lần cô phải đến bệnh viện lọc máu, mỗi lần kéo dài từ 3 đến 4 tiếng đồng hồ.
Mặc dù đã có bảo hiểm y tế sỹ của con liệt, nhưng cỡ tiện tan hết, mỗi tháng cha mẹ Công vẫn phải vay mượn cho mình góng đủ khoản tiền hơn 3 triệu đồng để cô chữa bệnh.
Khát vọng sống để yêu
Kể với tôi những chuyện trên, Công cười buồn và mắt ngan lệ:
Em cũng muốn đỡ đần gia đình lắm chứ. Nhưng đã thử làm đủ thứ việc rồi, mà vì thể trạng yếu, lại khó thở mỗi khi vào chỗ đông người, nên đành phải bỏ cuộc.
Là một cô gái hay cười tươi, xinh xắn lại có duyên, nên có nhiều chàng trai đã để mắt tới Công. Nhưng bệnh của cô tốt nhất là không nên nghĩ đến chuyện lập gia đình và có con, nên thà cự tuyệt ngay từ đầu còn đỡ đau xót hơn. Tuy nhiên, có một chàng giao thông cảnh sát, sau một lần chặn xe máy phạt Công vì không có mũ bảo hiểm và đi quá tốc độ, đã "phải lòng" cô. Dẫu biết mười mươi rằng Công bị bệnh, vẫn không chịu từ bỏ, dù cô liên tục đổi chia tay vì cảm thấy chuyện của họ sẽ chẳng đi đến đâu.
Vậy mà Công vẫn mơ đến một ngày cô được hạnh phúc bước lên xe hoa ... vì thế, cô đã tự đi chụp rất nhiều ảnh cưới, với màu váy áo màu trắng trinh bạch. Ông dành dum được đồng nào, là cô lại hào hức tìm đến tiệm ảnh cưới ... Rồi Công treo tất cả những bức tường trên ảnh ấy, để ở đầu giường và say mê ngắm chúng hàng giờ không chán.
Cũng do hoàn cảnh đặc biệt mà Công đã bất ngờ xuất hiện trong một chương trình truyền hình, trở thành "nhân vật nổi tiếng" của "Xóm chạy thận". Thật cảm động, khi lần lượt Phó Chủ tịch nước Trương Mỹ Hoa đã đến tận bệnh viện thăm Công; rồi anh Đoàn Văn Thái, Bí thư Trung ương đoàn đã về tận quê để động viên cô ...
Nhưng đó chỉ là những giây phút "thăng hoa" ngắn ngui với Công. Cô chạy ray, sợ hãi và hy vọng vào một phép lạ huyền nhiệm nào đó. Cô đang phải chiến đấu với chính bản thân mình, để đứng giữa đời và không ngừng nuôi hy vọng, dù chỉ là một chút nhỏ nhồi.
Tôi nhớ mãi lần gặp Công giữa một chiều cuối đông lạnh tê tái, trong căn nhà trọ cấp 4 trống tuyềnh toàng. Nơi đó, chỉ có những tấm ảnh cưới không có thật, nhưng chúng lại đem đến hơi ấm, truyền cho cô sức mạnh, để tiếp tục sống và tiếp tục hy vọng về những điều tốt đẹp nhất có thật trên cuộc đời này.
Viết tự truyện không chỉ cho riêng mình
Thỉnh thoảng, Công vẫn nhắn tin cho tôi từ số máy di động 0986877937. Một lần, bất ngờ Công hỏi tôi: "Liệu em có thể viết văn được không nhỉ?". "Tại sao không! - Tôi nhắn lại cho cô - Em thử viết tự truyện đi. Hãy viết tất cả những chuyện buồn vui của em ".
Khoảng một tháng sau, tôi bất ngờ nhận được từ Công tập bản thảo viết tay, dày vài chức trang khổ giấy học trò. Tôi càng bất ngờ hơn khi đọc những dòng tự truyện của cô. Thì ra, ẩn giấu đằng sau những trang giấy học trò ấy, cả tâm hồn là một trong sáng, lãng mạn, với khát vọng mạnh liệt về cuộc sống và tình yêu.
Không ai có thể kể lại thật hơn, sinh động hơn về cuộc sống, nỗi buồn, niềm vui và mơ ước của những bệnh nhân tạo chạy thận nhân, bằng chính những người trong cuộc như Công.
Khi tôi viết những dòng này, cũng là thời gian Nguyễn Hồng Công đang dành tâm huyết viết những trang cuối cùng cuốn tự truyện dày gần 400 trang, để Nhà xuất bản CAND kịp ấn hành trước tháng 7-2.007.
Liệu Nguyễn Hồng Công có trở thành một nhà văn đích thực hay không? Với cô, có lẽ điều ấy không quan trọng bằng việc đã chứng minh được rằng: mình vẫn đang sống và có ích cho cuộc đời này!
Những trang sách "Khát vọng sống để yêu" mà Báo Pháp luật Việt Nam sắp giới thiệu cùng bạn đọc, đã được viết ra từ vô vàn những nỗi buồn, sự đau đớn và cả sự tuyệt vọng của một cô gái trẻ. Đồng thời, nó cũng được viết ra từ niềm hy vọng mỏng manh về những điều tốt đẹp nhất trên đời; từ khát vọng về cuộc sống và tình yêu mà tạo hóa đã ban cho mọi người trên thế gian này.
Và như thế, không có chỉ những người đang buồn chán, thất vọng vì bệnh tật nên đọc, để có được niềm tin, không chỉ có thân nhân của những người bệnh nên đọc, để biết và cảm thông; mà tất cả những ai có tấm lòng đang sống trên cõi đời này đều nên đọc, để nhìn lại mình và hiểu thêm chính mình.
Hà Nội, tháng 6-2.007
Nhà thơ Đặng Vương Hưng


Photobucket

Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

TÔI MƠ ƯỚC...

TÔI MƠ ƯỚC...
Tặng Ngơ...




Thuở bé thơ tôi vẫn hay thầm mơ
Mà ước mơ nào cũng đều to tát
Nào lớn lên sẽ là nhà Khoa học
Như Niu-Tơn, Edixơn hay Anhxtanh…

Thuở bé thơ tôi vẫn hay thầm mơ
Mà ước mơ nào cũng thật vĩ đại
Nào lớn lên sẽ thành Nhà Thơ, Nhạc Sĩ
Như Hainơ, Bethoven hay Nguyễn Đình Thi…

Giấc mơ đã xưa,
Nhưng nay vẫn cứ lung linh
Dẫu sự thật luôn khác xa mơ ước
Mặc kệ thôi, nếu không có những giấc mơ đẹp
Làm sao ta lớn nổi thành người !

Hãy cứ ước mơ đi, nếu có thể, bạn ơi !
Đừng thất vọng khi giấc mơ cứ rời xa ta mãi
Hạnh phúc là điều ta không bao giờ với tay tới được
Như những ngôi sao kia vẫn lấp lánh cuối trời…

Tình yêu đẹp là tình yêu đã mất rồi
Nhưng cuộc sống thì vẫn luôn ở lại
Biết ước mơ, nghĩa là ta vẫn còn tồn tại
Để nhận cho nhân ái cuộc đời !
Ngày 31.07.2008
Kiều Anh Hương

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" ĐỪNG TRÁCH EM (30)







Đừng trách em

 

Bố mẹ kìa hai mắt trũng sâu
Không còn sức để mà thở đâu
Em không muốn bố mẹ buồn thêm nữa
Rồi lại chạy ngược chạy xuôi để lo kinh phí
Em đau quen rồi!
Em
Chụp ảnh thì cứ đứng sau
Lọt thỏm giữa hàng người
Anh biết không, đôi giày của em đó
"Nhoẻn miệng" cười em.
Em xin lỗi vì hay đi dưới nắng!
Tóc cháy xém, da chuyển màu "đen" rồi
Các em bé đang cần em lắm đó
Em đến để trao nụ cười
Vì các em không cha không mẹ.
Muốn lau khô dòng lệ của các em
Bằng cả trái tim và tấm lòng!
Mong những dòng nước mắt ngừng chảy
Những giọt nước mắt chỉ là những hạt sương
Những đôi mắt buồn lấp lánh niềm tin
Những em bé trắng trong như tuyết
Cuộc đời em sẽ đi về đâu?
Em xin lỗi vì em hay sai hẹn!
Các em đòi, đành lỡ hẹn với anh
Những em bé chất độc màu da cam
Hình hài biến dạng nhưng ánh mắt vui tươi
Các em vẫn yêu vẫn khát vọng với cuộc đời!

Em cười kìa, có biết lòng chị đau
Thân thể đau nhưng tâm hồn phơi phới
Mặt rạng ngời và tràn ngập niềm tin
Các em à, hãy gắng lên!

Em xin lỗi vì mắt em hay ướt!
Giọt mưa nào rớt vào đó đấy thôi
Khi tâm hồn em đang ở tít chân trời
Lúc lại ẩn vào một góc khuất
Mi nhỏ lệ nhưng linh hồn không khóc
Nó đang cười đùa

Tác giả Nguyễn Hồng Công



Xác thân hoá kiếp tro tàn
Mai hoa bung sắc, lời vàng trao tâm
Rằng, muôn kiếp chẳng xa gần
Đến-đi tuỳ nguyện, duyên trần thong dong.

Nguyễn Hồng Công
23/10/1978 - 15/9/2009

 

Cầu cho hương hồn của em an lành mãi mãi
trên cõi vĩnh hằng cho đến ngàn thu





Tình
anh


Em
đau-lệ sầu tràn khoé mắt


Em
yêu- mặt trời rạng ngời khuôn mặt


Mặt
trời rực rỡ!


TÁC GIẢ NGUYỄN HỒNG CÔNG





 Nguyễn Hồng Công vui trung thu cuối cùng với các em tại quê nhà Dĩnh Trì Lạng Giang Bắc Giang





Các
bài đã viết thơ của Nguyễn
Hồng Công











NGUYỄN
HỒNG CÔNG CÔ GÁI (KHÁT VỌNG ĐỂ YÊU) (1)



THƠ VẪN MIÊN MAN ĐI TÌM HẠNH PHÚC! (2)



THƠ
NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" (3)



THƠ
NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" HẠNH PHÚC (4)



THƠ
NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" TÔI (6)



THƠ
NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" ĐAM MÊ (5)



THƠ
NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" RỖNG (7)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" THỜI
GIAN (8)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" LINH
HỒN (9)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" SÂN
KHẤU CUỘC ĐỜI (10)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU"
"VÁ VÍU" (11)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" TÌNH
NHÂN (12)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" MÙA
LẠNH(13)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" EM (14)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" LẠ LÙNG
(15)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT
VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" MƠ (16)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" XUẤT
PHÁT (17)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" LÀ TÔI
(18)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG VỚI NẮNG CHIỀU BÊN ĐỒNG RUỘNG (19)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" ỐM THẬT
RỒI (20)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" EM
CHÍNH LÀ EM (21)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" CHÊNH
VÊNH (22)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" TUỔI 15
(23)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" MẸ YÊU
(24)







THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" MẮC NỢ
(25)



THƠ
NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" NGÀY MAI (26)



THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" THỜI
GIAN (27)

LỄ TƯỞNG NHỚ NGUYỄN HỒNG CÔNG MỘT NĂM ĐI XA VÀ RA MẮT "NỤ
CƯỜI Ở LẠI"  (28)









THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" XÓM TRỌ
CỦA TÔI (29)

























































Bài đăng Phổ biến

Nhãn