.

.

Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

THƠ NGUYỄN HỒNG CÔNG "KHÁT VỌNG SỐNG ĐỂ YÊU" TUỔI 15 (23)

Tuổi 15
 
Ai nói bất hạnh thì nó là bất hạnh, ai nói là hạnh phúc thì đó chính là hạnh phúc. Còn đối với riêng em, khổ đau hay hạnh phúc thì em vẫn cứ muốn lời cám ơn, cám ơn những đấng sinh thành đã tạo ra em!
Được xuất hiện trên thế giới tươi đẹp này là một điều tuyệt vời lắm rồi!
Trong tình yêu thương của mẹ (mẹ là cả người cha của em, mẹ làm tất cả những việc của một người đàn ông, sợ mẹ vất vả nên em cũng hay giúp mẹ. Vì thế, những việc của người đàn ông trong một gia đình không có đàn ông, hai mẹ con em vẫn làm được), của họ hàng em vẫn lớn, em là học trò ngoan.
Thừa hưởng giọng hát của bố và mẹ em hát rất hay, luôn đi biểu diễn văn nghệ, em rất vô tư, yêu đời, em rất hay cười nữa. Nhưng khuôn mặt em luôn có một nét ưu tư mà ai gặp em cũng phát hiện ra ngay.
Và em cũng biết rằng những đứa trẻ mồ côi cha thường già trước tuổi, có lẽ em cũng không ngoại lệ.
Em cứng cỏi, em mạnh mẽ, em cố gắng phấn đấu học tốt để khi lớn lên sẽ giúp đỡ mẹ, sẽ bù đắp cho mẹ cả vật chất lẫn tinh thần.
Nhưng thật không may, mọi chuyện không may luôn xảy ra với em. 14 tuổi, em mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo mà y học phải bó tay, em đã phải sống chung với bệnh viện với bác sỹ và thuốc...
Hành trang vào đời của em không chỉ là những tập vở những con số mà cả một kho thuốc Tây lẫn thuốc Nam...
Khi bạn bè trang lứa tung tăng đến trường thì em lại tranh thủ đến bệnh viện khám và điều trị. Được ngày nghỉ lại đi đến nơi có thầy thuốc Nam chữa bênh giỏi.
Một năm cấp 2 và 3 năm học cấp 3, cuộc sống của em tràn ngập màu thuốc. Trong cặp sách của em có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng một thứ không thể thiếu là... thuốc.
Dù không có một sức khoẻ như các bạn nhưng em vẫn đi thi tốt nghiệp cấp 3 một cách xuất sắc, dẫu thi tốt nghiệp xong thì em nhập viện luôn. Cuộc đời em vừa hé mở đã đóng sầm ngay trước mắt. Em mới 18 tuổi thôi mà, 18 tuổi có nhiều ước mơ, nhiều hoàn bão, nhiều việc phải làm lắm!
Em không than thân trách phận!
Người ta thường nói, "trong cái rủi lại có cái may". Nhưng với em, trong cái rủi lại có cái rủi hơn.
Bố mất sớm, mắc bệnh hiểm nghèo, bệnh mà xác suất khỏi bằng "mo".
Nhiều lúc em thấy cuộc sống quá bất công với em. Có nhiều người thì đầy đủ cả bố mẹ, sức khoẻ sung mãn, tiền bạc dồi dào, còn em...? Em có làm gì nên tội đâu.

Tác giả Nguyễn Hồng Công

Xác thân hoá kiếp tro tàn
Mai hoa bung sắc, lời vàng trao tâm
Rằng, muôn kiếp chẳng xa gần
Đến-đi tuỳ nguyện, duyên trần thong dong.

Nguyễn Hồng Công
23/10/1978 - 15/9/2009

 

Cầu cho hương hồn của em an lành mãi mãi
trên cõi vĩnh hằng cho đến ngàn thu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng Phổ biến

Nhãn