Với nắng chiều bên đồng ruộng
Mệt! Cô đơn Muốn khóc! Và khóc! Mệt! Cô đơn! Muốn khóc! Và khóc! Những ký ức đã đè nặng lên hai vai làm tôi mệt mỏi Tôi không sống trong ký ức Tôi cần thời gian và điều đó thật không công bằng. Tôi vẫn là tôi Thiếu thời gian và thiếu mọi thứ Có khi chết đi lại hơn Cuộc sống luôn thế Nhiều nuối tiếc Nhiều đau thương Nước mắt chôn chặt trong tim Khát vọng trong em đọng lại. Tác giả Nguyễn Hồng Công |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét