| Mắt Khép hờ cảm nhận được sự rung rinh của cuộc sống. Trời cao trong xanh, mây từng lớp từng lớp bồng bềnh huyền ảo, từng con đường hiện ra, những hình thù lạ mắt. Giống ảo ảnh không gian ba chiều. Như lạc vào mê cung, mênh mông, bao la quá! Phía trước đó một nơi rất xa đang gọi tôi tới mọi thứ đã sẵn sàng chờ đón tôi. Nơi đó là linh hồn tôi, là con người thực sự của tôi. Là chính tôi! Hãy cảm nhận luồng gió phả vào mặt bằng đôi mắt khép hờ, hãy cảm nhận bằng đôi tai mở thật rộng, hãy để gió chạm nhẹ vào đôi môi, đôi mắt, làn da của bạn. Hãy giang đôi tay đủ rộng để ôm chặt lấy luồng gió tuyệt diệu này! Hãy rón rén tay để chạm vào luồng gió nhẹ. Hãy khép mắt, lắng tai và từ từ cảm nhận. Khẽ rung tâm hồn mình vì làn gió thổi mạnh, không phất phơ, dừng suy nghĩ. Hãy lắng nghe tiếng rì rầm của gió để quên hết những vụn vặt tầm thường của kẻ làm người. Khẽ mỉm cười làm duyên với gió, với nắng, với trời, với mây. Lướt qua đâu cũng muốn để lại một chút dấu ấn, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi. .
Tác giả Nguyễn Hồng Công
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét