.

.

Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

XIN EM ÂN XÁ TỘI NÀY - VỢ ƠI





XIN EM ÂN XÁ TỘI NÀY - VỢ ƠI



Cái lão hàng xóm nhà tôi quả là đáng ghét. Tôi chưa thấy ai đáng ghét như lão. Đầu thì to, răng thì khểnh, mặt đầy…vị phở còn lơ phơ hàng ria nom như nhúm thuốc lào rắc trên mép. Và đặc biệt hăn rất hay làm thơ định nghĩa về vợ. Thôi thì đủ cả:
" Vợ là …cán bộ thuế thường thu về đêm.
Chưa thu, quan điểm cứng
Thu xong, tâm hồn mềm".
Rồi bài thơ về vợ, hắn viết
" Là cảnh sát mặc váy
Tay lăm lăm cầm còi
Ta chưa kịp phạm luật
"Y" đã " toét" lên rồi"
Ngày quê lão mở con đường mới, thế nào con đường lại xiên vào nhà hắn. Vợ hắn dành dụm được ít tiền định mua đôi vòng tầu đeo cho diện nào ngờ phải chuyển hướng sang mua vật liệu để chuẩn bị sửa nhà. Rồi lại chả biết làm sao, con đường lại chỉ chạy sát đến nhà hắn thì rẽ sang hướng khác. Thế là nhà hắn từ một mặt đường giờ hoá ra hai mặt đường. Vợ hắn lại được thực hiện mơ ước của mình là sắm đôi vòng tầu đeo lủng lẳng hai tai. Hắn cao hứng tặng vợ hai câu bút tre:
" Nhà ta ( giờ) hai mặt lòng
Vợ ta sợ chửa( chưa) đặt vòng cả…tai.

Dạo hắn mới lên Hà Nội theo học ở Đại học KH & NV, cứ mỗi tháng hắn lại về quê hai lần. Chẳng biết hắn học ở đâu hai câu, cứ về đến nhà hắn lại đọc:
" Anh đi nhà cửa lặng thầm
Anh về giường chiếu reo ầm cả lên"
. Tự phụ đến thế, nghe có tức mình không chứ?.

Hôm 8 tháng 3 vừa rồi, vợ hắn cảm thấy phơi phới tự hào. Một năm có 365 ngày mới có một ngày của mình, hỏi không mừng sao được?.
Từ sáng sớm, vợ hắn đã quần áo chỉnh tề, bóng bẩy đi qua đi lại trước mặt hắn. Tưởng thấy vậy hắn sẽ kính trọng mà chào một câu. Nào ngờ hắn… im re. Tức mình, vợ hắn bậm bịn đi vào. Được một lát, dường như không chịu sự bất công này, vợ hắn lại đi ra và hắn vẫn… im lặng. Chưa hết, khi thấy vợ đi đi vào vào nhiều quá, hắn lại đọc thơ:
" Hôm nay mùng 8 tháng 3
Chị em bóng bẩy đi ra đi vào
Anh em trông thấy không chào
Chị em bậm bịnh đi vào đi ra…".
Đến trưa , hắn sắp mâm cơm thịnh soạn rồi hắn mở Cô ca Cô la ra uống. Đẩy đĩa ớt, chai rượu về phía vợ, hắn bảo: " Mọi ngày rượu ớt của tôi. Hôm nay rượu ớt bà…xơi đi bà". Rồi hàng xóm còn nghe hắn ông ổng: " Hôm nay mùng 8 tháng 3 – Đàn ông thì dưới đàn thì trên – Ngày mai trở lại bình yên – đàn ông thì trên đàn bà - Từ nay cho đến lúc già - Cứ đến ngày ấy là ta đổi chiều".

hắn đáng ghét đến thế là cùng. Cả một năm có được một ngày mà dám đêm ra mà trêu, mà diễu. Ấy thế nhưng vợ hắn chưa kịp nổi cáu, đã thấy hắn ông ổng đọc thơ:
" Tay nâng kiểm điểm ngang mày
Xin em ân xá tội này, vợ ơi!".
Vâng . Không chỉ có hắn mà cả tôi, tất cả những người đàn ông chúng tôi xin các bà vợ rất đỗi kính yêu hãy coi câu thơ này như một bản kiểm điểm trọn đời của chúng tôi.

“Liên khúc” tranh vui: Vợ ơi, đừng cấm vận



Vợ tuy chăm sóc yêu chiều
Nhưng lòng tôi vẫn thật nhiều đa đoan
Có cô nàng rất xinh, ngoan
Trái tim tôi bỗng quáng quàng liêu xiêu.
(Bên nhau như thể người yêu
Vì rằng tôi đã khoe liều: độc thân).
Rượu vui, vui được mấy tuần
Đi đêm mãi ắt có lần gặp ma
Một ông đi với một bà
Một bà bắt gặp, liền sà vào ngay.
Trói tôi, trói chặt liền tay
Hai nàng áp sát, giáp ngay lá cà.
Hôm sau bồ đẩy ngay ra:
“Trời ơi, họ Sở đã lừa được tôi?”.
Thôi thì việc đã lôi thôi
Có chi hơn thế: vợ tôi là bờ.
Khổ nỗi vợ máu Hoạn Thư
Rắp tâm tiêu diệt, đỡ lo mất chồng.
Thương bồ, tôi chẳng đành lòng
Chắp tay xin vợ: “Tại anh lòng thòng.
Xin em tha kẻ vô tâm
Lần sau xin hứa sẽ không thế mà!”.
Vợ tôi vốn rất sâu xa
Chau mày nghĩ ngợi, đi ra “bóc xình” (boxing)
Nghĩ vợ đã thấu cho mình
Đêm về tôi lại… linh tinh đòi nàng.
Không ngờ vợ nó chẳng màng
Quay lưng cấm vận. Tôi làm chi đây?
Nghĩ cũng ấm ức thân gầy
Ra mặt giận dỗi: “Anh đây chẳng cần.”
Nghĩ rồi, chẳng lẽ phân trần
Thôi thì ta cứ ôm nhầm sofa.
Vậy mà vợ chẳng chịu tha
Nhốt tôi trong cũi suốt ba bốn tuần.
Đầu óc cũng tỉnh dần dần
Lân la tôi mới ân cần hỏi han
Rằng: “Em ơi, hãy ban ơn
Cho anh chuộc lỗi, một lần này thôi.
Em ơi, em hãy tươi cười
Vợ chồng mình lại tuyệt vời hơn xưa!”.

Cái lỗi bé “tí tị tì... ti” / Mà cũng "cấm vận", thế thì chịu sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng Phổ biến

Nhãn