.

.

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2010

Hoa Quỳnh (Thơ)



Hoa Quỳnh


"Mỗi hình ảnh là một bài thơ"


ĐÊM KHÔNG MƯA

Đêm không mưa
Mong đêm trời có gió
Gió ghé hiên nhà gõ cửa phòng em

Đêm không mưa
Nhưng em còn thức đợi
Xin gió hãy về nhẹ bước thật êm

Đêm không mưa
Mà bồi hồi em khóc
Lệ tròn lăn mằn mặn vị môi mềm

Đêm không mưa
Đêm chìm trong cô quạnh
Gió đâu rồi ...sao em cứ lạnh thêm




Trăng Sao
Ngước bầu trời
Đêm lấp lánh ngàn sao .

Anh có mơ
Hóa thân vì tinh tú

Để cùng em
Ánh trăng vàng rực rỡ

Quyện hòa nhau
Sáng cả những vần thơ

Đêm đừng vội
Lắng nghe tiếng ầu ơ

Xin ngủ vùi
Chìm sâu vào giấc mộng

Để bài thơ
Vẫn còn hoài đồng vọng

Cõi đi về
Mình mãi cận kề nhau ...




bẽn lẽn quỳnh thơm nở dưới trăng
thi nhân mù điếc hết cả rồi
đẹp đâu gì đẹp hoa với ngọc
gọt thơ chưa nhẵn hết sầu cay.
DẠ QUỲNH

Hương thơm toả ngát đêm trường
Dạ Quỳnh một đoá trao hương ngát tình
Đêm trăng Quỳnh nở diễm tình
Cánh hoa nhè nhẹ như hình bóng em

Dưới trăng Quỳnh nở về đêm
Nhụy hoa thơm ngát môi mềm tình si
Cánh hoa lay động rèm mi
Dáng Quỳnh trong sáng như vì sao đêm

Hương thơm theo gió thoảng êm
Dư hương mùi nhớ tóc mềm bờ vai
Dạ Quỳnh dáng đẹp liêu trai
Mầu hoa trinh trắng trang đài kiêu sang

Chập chùng giấc ngủ miêm man
Hoa thơm mùi nhớ chứa chan bao tình
Thương sao một đoá hoa Quỳnh
Cuộc đời ngắn ngủi vương tình thế nhân


Phạm Sĩ Trung



Cụm nhớ , bắc nhịp cầu Ô Thước
Hoa Quynh

Có chiếc lá nào khều nhẹ vịn bờ vai
Cho em chợt giật mình , à một mùa thu mới
Có ngọn gió nào thổi bung làn tóc rối
Lại nũng nịu buồn ...anh đâu có quanh đây

Không có anh đây , làm sao em níu được bàn tay
Nhõng nhẽo khóc , nhõng nhẽo hờn trong mùa thu tháng chín
Rồi khúc khích quay mặt cười khi thấy anh lính quýnh
Ỷ được yêu ,em vòi vĩnh đủ mọi trò

Có cụm Nhớ nào thấy em đứng bơ vơ
Đã quay lại quấn quít cùng em đấy
Nhớ và em chuyện trò về anh mãi
Suốt buổi chiều hai đứa nhắc mỗi một cái tên

Phương xa ấy , có một mình chắc anh đã buồn tênh
Để em gọi Nhớ về bên anh nhá
Cụm Nhớ ơi , xin hãy mau vội vã
Gửi lời thương em đến cận kề anh

Còn nữa nè , Nhớ cho em gửi chiếc lá xanh
Lá của cây Tình khi mùa thu trở giấc
Màu xanh non nõn nà , anh thích nhất
Thu về rồi nhưng cây mãi đơm hoa

Cụm Nhớ nhắn với anh rằng dẫu là xa
Nhưng nhờ cụm Nhớ bắc nhịp cầu Ô Thước
Nên em đâu có mà sướt mướt
Anh đừng lo , nghĩ ngợi nhé
Người yêu



CÂU THƠ TÌNH NGỎ

Hoa Quỳnh



Anh gói chi
Những nụ hôn vào lá
Để gió thu vàng
Rủ lá dạo lang thang
Nhỡ có khi nao
Lá quên con đường cũ
Rồi mãi em chờ....
Tàn tạ
Buổi đông sang....

Nhưng dẫu sao
Em cũng ẩn mình như cọng cỏ
Khép cõi lòng
Cỏ chìm đất cằn khô
Mặc ngoài kia
Giá băng trải dài bên thềm vắng
Cũng sẽ một ngày
Xuân về ngàn hoa nắng
Để cỏ xinh
Lại e ấp duyên hồng


Những nụ hôn
Của hai đầu nỗi nhớ
Vẫn nồng nàn
Âu yếm mãi bờ môi
Những bài thơ
Dẫu lạc vần vụng dại
Câu yêu thương
Vẫn dào dạt tựa biển khơi

Dấu yêu ơi
Anh không là thi sỹ
Của muôn người
Xin chỉ một mình em
Một mình em
Say ngủ mộng êm đềm
Trong vòng tay
Chiếc nôi đưa tình ái

Thời gian sẽ dần trôi
Và...
Tình ta luôn ở lại
Cùng bài thơ
Câu tình ngỏ
Ngọt ngào
__________________

PHIÊU LINH

Tiền thân em là một loài hoa trắng
Đêm mênh mông hoa khe khẽ trở mình
Ngước nhìn đời hoa hé nụ môi xinh
Gửi chút hương cho đời thêm ý vị

Chữ phiêu linh thôi thì đành chấp nhận
Miễn sao mình tròn một kiếp yêu thương
Mai xa rồi người còn luyến còn vương
Còn nhớ mãi quỳnh hoa đêm nguyệt bạch ....



HOA QUỲNH

Quỳnh Hoa Tương Tư


Quỳnh nở dưới ánh trăng
Thơm hương và sắc trắng
Thi nhân đâu xa vắng
Để hoa quỳnh lệ rơi.


Cánh nhẹ như lời mời
Hương đưa xa diệu vợi
Cố nhân ơi có đợi
Đêm Quỳnh hoa tương tư



TỪ EM

Lên đồi ngồi ngắm quỳnh tiên
Bạt hương áo mỏng say duyên đã mờ
Ta chờ em với bài thơ
Bình yên rụng xuống ven bờ chiêm bao.
Cầu trời trở nắng hanh hao
Ta phơi nỗi nhớ cành đào nhà bên
Loay hoay cầm nhánh hoa tiên
Ngồi nghe tiếng vọng rất hiền từ em .


Quỳnh không khoe sắc thắm
Mà mang đến hương thơm
Với đôi chút e lệ
Tựa thiếu nữ thẹn thùng

Một chút hương lan toả
Mang hơi thở mùa hè
Hay chút gì ấm áp
Của sắc thái mùa đông

Sống trong đời cần có
Một lần thôi trong đời
Ngồi ben chậu quỳnh ấy
Chờ giây phút nở hoa

Cùng uống trà đàm đạo
Hay thả vài vần thơ
Tôi chỉ mong có vậy
Một uớc muốn nhỏ nhoi!









Màu hoa trắng
Ai xui em yêu mãi màu hoa trắng
Màu chia ly, tang tóc, vấn vương,
Màu lệ rơi đồng cảm niềm hoài thương
Ai xui em yêu mãi màu hoa trắng.

Phải chăng vì em yêu hoa trắng
Mà tình duyên mình đứt đoạn gãy đôi?
Anh và em nay mãi xa rời
Ta chia phôi từ biệt nhau đi nhé.

Anh và em bị ngăn bởi hoa trắng,
Hoa muốt lòng đau khổ màu tóc tang
Hãy nhìn đi sự thực phũ phàng
Hai thế giới chia ngăn màu hoa trắng.

Nồng nàn đêm gọi hoa quỳnh nở
Ấp e khoe trắng tỏa hương chờ
Tình nhân là bóng vầng trăng đó
Hay khách thi sầu đem gói thơ.



Thoáng chốc không gian chừng lắng lại
Mùi hương ngào ngạt chiếm không gian
Một phút huy hoàng khi quỳnh nở
Mang lại cho đời tiếng thơ ca!


Nồng nàn đêm gọi hoa quỳnh nở
Ấp e khoe trắng tỏa hương chờ
Tình nhân là bóng vầng trăng đó
Hay khách thi sầu đem gói thơ.




bẽn lẽn quỳnh thơm nở dưới trăng
thi nhân mù điếc hết cả rồi
đẹp đâu gì đẹp hoa với ngọc
gọt thơ chưa nhẵn hết sầu cay.

Trắng tinh khiết không đượm màu tang tóc
Phút biệt ly do duyên số của Trời
Thầm trách than chi màu hoa trắng
Ôi hoa Quỳnh! Bà Chúa của muôn hoa!

Ngày xưa ấy cũng chính ngày xưa ấy
Người nói yêu màu trắng hoa Quỳnh
Yêu luôn cả hương Quỳnh nồng ngây ngất
Giờ chia ly người lại trách chi hoa?


"Trắng tinh khiết không mau màu tang tóc
Phút biệt ly do duyên số của trời
Đừng trách chi cánh hoa trắng người ơi
Hoa trắng lạnh nhưng trong lòng không lạnh.
Phút vính biệt nào không mang màu tang tóc
Cát bụi lại về cát bụi mà thôi
Hoa trắng thay lời giã biệt người ơi
Trách chi hoa làm lỡ làng, dang dở.
Hoa khờ dại vì trót mang màu trắng
Người dại khờ yêu sắc trắng của hoa
Để rồi đây khi mãi mãi cách xa
Lại trách hoa không vĩnh hằng mãi mãi"


QUỲNH CỦA ANH




Quỳnh của anh
Xinh xinh loài hoa trắng
Đêm sao trời lấp lánh Quỳnh tỏa hương
Hương Quỳnh đó vấn vương hoài mái tóc
Dẫu bạc đầu Quỳnh xin mãi yêu thương

Quỳnh của anh
Vẫn còn ngây thơ lắm
Là vợ rồi mà Quỳnh vụng dại ghê
Tuổi học trò Quỳnh tiểu thơ đỏng đảnh
Để bây giờ ... vào bếp ... chắc anh chê

Anh cười giòn
Quỳnh của anh là nhất
Cơm có khê anh ăn vẫn ngọt bùi
Canh có nhạt ...ừ thì thêm tý muối
Như tình mình muối mặn biển trùng khơi

Quỳnh của anh
Có trái tim đo đỏ
Quỳnh để dành thương nhớ một người thôi
Chiếc nhẫn cưới bằng vàng hay nhẫn cỏ
Miễn anh trao ... Quỳnh nhoẻn miệng cười vui

Quỳnh của anh
Riêng của mình anh đấy
Như nụ hoa he hé nhụy đêm thanh
Chỉ khoe sắc cùng ánh trăng trên ấy
Tình yêu đầu Quỳnh trọn vẹn về anh ....

NHƯ QUỲNH

Nồng nàn đêm gọi hoa quỳnh nở
Ấp e khoe trắng tỏa hương chờ
Tình nhân là bóng vầng trăng đó
Hay khách thi sầu đem gói thơ.



MÀU TRẮNG HOA QUỲNH

Màu hoa trong sáng thủy tinh
Trắng ngần một đóa đẹp xinh tuyệt vời
Hoa nở trong buổi sớm mơi
Quỳnh tương ngọc tửu xin mời đàm thơ




Màu trắng hoa quỳnh!

Hoa quỳnh màu trắng đơn sơ
Em yêu nên gói vào thơ ngày ngày
Đêm nay gió với trăng say
Rượu trà bày sẳn hi hoay đợi chờ
Chờ cho hương ngát trời mơ
Tình lên giấy viết dòng thơ trở mình..




Màu Trắng Hoa Quỳnh

Màu trắng hoa Quỳnh muôn nét xinh
Trong đêm tươi nở rất chân tình
Hoa trông đài các gieo muôn ý
Đài nhụy dài cong nét khiết trinh

Mặc khách thi nhân ghé thưởng hoa
Khi trăng vừa mọc chiếu sân nhà
Từ từ cánh mở hoa khe khẽ
Cho đến nửa đêm khách uống trà

Hoa thẹn thùng sao, hoa của đêm
Mỗi người một ý viết cho em
Bài thơ tình tứ đêm hương sắc
Màu trắng trinh nguyên giữa bóng đêm

Màu Trắng Hoa Quỳnh em ở đâu
Hoa em gieo ý, tứ thơ mầu
Một đêm hoa nở rồi biền biệt
Màu Trắng Hoa Quỳnh đôi mắt nâu

Nguyên Đỗ
dsc04753copyna9.jpg

Một lần gặp gỡ lại biệt xa
Tháng năm cô độc dõi quan hà
Hoa quỳnh nức nở đêm nay lạnh
Hương thơm ngào ngạt gửi gió qua.
http://vnthuquan.net/truyen/anhminhhoa/HoaQuynh1.jpg
Quỳnh đẹp chỉ để thơ say
Thi nhân bậu bạn u hoài sớt chia
Gọt thơ dưới bóng đèn khuya
Trăm năm ta hẹn người về đêm nay!
http://tho.com.vn/Portals/0/images/Tac%20pham/2009/thang%202/Ngay%2023/hoa%20quynh%20ok.jpg
Tương tư cánh quỳnh

Tình nhân xa cuối trời
Cho nhớ nhung dịu vợi
Đêm qua và ngày mới
Lặng lẽ giọt lệ tôi.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiuWC_84Py6YsdyEaZgBUCVrngH4s1Nn_eDGEmTYjCV_i8Rmbz_GkQr8HA-MZoFX0Cxldqy3auxtQfGugBxuY-ICcznkyzHzXjKyoDGYTpSs-Iq5Y_DN8B8SulIN1Od66iW6N8W4mvYf98/s320/HoaQuynh1.jpg
Thương hoa quỳnh màu trắng
Tinh khôi giữa đêm buồn
Chờ một người xa vắng
Hồn chìm bến sông tương!
http://farm3.static.flickr.com/2632/3774762653_a809dfd147.jpg
Sự tích hoa quỳnh

Theo truyền thuyết, ngày xưa vào thời nhà Tùy (Dương Quảng 605 - 617) ở Dương Châu, Trung Quốc, có Tùy Dạng Đế là ông vua hôn quân vô đạo, chơi bời trác táng, xa hoa, phung phí, một đêm nằm mơ thấy một cây trổ hoa đẹp... Cùng thời điểm ấy, tại Lạc Dương thành có ngôi chùa cổ kính là Dương Ly, vào giữa canh ba, ngoài cửa chùa thình lình ánh sáng rực lên như lửa cháy, hương thơm sực nức lạ lùng, như sao trên trời sa xuống, làm dân chúng bàng hoàng đổ xô đến xem đông như kiến cỏ. Gần giếng nước trong sân chùa mọc lên cây bông lạ, trên ngọn trổ một đóa ngũ sắc với 18 cánh lớn ở phía trên, 24 cánh nhỏ ở phía dưới, mùi thơm ngào ngạt bay tỏa khắp nơi nơi, lan xa ngàn dặm. Dân chúng đặt tên là hoa Quỳnh.

Điềm báo mộng của vua Tùy Dạng Đế được ứng với tin đồn đãi, nên Vua yết bảng bố cáo: "Ai vẽ được loại hoa Quỳnh đem dâng lên, Vua trọng thưởng". Không đầy tháng saụ.. có một họa sĩ dâng lên Vua bức họa như ý. Nhìn đóa hoa trong tranh cực kỳ xinh đẹp, tất nhiên hoa thật còn đẹp đến dường nào! Nghĩ vậy, Vua liền quyết định tuần du Dương Châu để thưởng ngoạn hoa Quỳnh.

Trong chuyến tuần du cần có đủ mặt bá quan văn võ triều thần hộ giá, nên để tiện việc di chuyển, Tùy Dạng Đế ban lệnh khai kênh Vạn Hà từ Trường An đến Dương Châụ Hàng chục triệu ngày công lao động phải bỏ ra, hàng vạn con người phải vất vả bỏ mình. Kênh rộng cả chục trượng, sâu đủ cho thuyền rồng di chuyển. Hai bên bờ kênh được trồng toàn lệ liễu đều đặn cách nhau 10 mét một cây (cụm từ "dặm liễu" xuất phát từ đó, điển hình câu thơ: Dặm liễu sương sa khách bước dồn của Bà Huyện Thanh Quan). Kênh đào xong, một buổi lễ khánh thành được cử hành trọng thể, đoàn thuyền giương buồm gấm khởi hành... cả nghìn cung nữ xiêm y rực rỡ, mặt hoa da phấn... thuyền rồng được buộc bằng các dải lụa dùng để kéo đị Vua Tùy Dạng Đế ngồi trên mui rồng uống rượu nghe đàn hát ca sang ngắm cảnh Giang Nam và đàn cung nữ tuyệt thế giai nhân. Vua thấy nàng nào thích ý cho vời vào hầu ngaỵ Chuyến tuần du của bạo chúa Tùy Dạng Đế vô cùng xa xỉ, hao tốn công quỹ triều đình. Đây là một trong những nguyên nhân đẩy đất nước đến đói nghèo, loạn lạc khắp nơi, đưa nhà Tùy đến sụp đổ, dựng nên cơ nghiệp nhà Đường. Trong những quan quân hộ giá, có cha con Lý Uyên. Qua thời gian hơn 90 ngày, đoàn du hành đến đất Dương Châụ Thuyền vừa cặp bến, con của Lý Uyên phương danh là Lý Thế Dân cùng bằng hữu rủ nhau lén lút đi xem hoa ngay trong đêm, sợ sáng hôm sau triều thần cùng đi đông vầy lớp trẻ khó chen chân lọt vào vườn hoạ Lý Thế Dân là người có chân mạng đế vương (về sau là Vua Đường Thái Tông 627 - 649) nên giống hoa nhún mình lên xuống 3 lần để nghinh đón. Cánh hoa cong trắng nõn, nhụy hoa điểm xuyết màu vàng, hương hoa ngọt ngàọ Dưới ánh trăng vằng vặc hoa đẹp tuyệt vời! Xem xong, một cơn mưa to rụng hết.

Sáng hôm sau, Tùy Dạng Đế xa giá đến xem hoa, chỉ còn thấy trơ vơ cánh hoa úa rũ, tan tác!... Vua tức giận, tiếc công nghìn dặm không được xem hoa, ra lệnh nhổ bỏ, vứt đi! Từ đó hoa Quỳnh chỉ nở về đêm cho những ai có lòng lân ái: "Khi xem hoa nở, khi chờ trăng lên".

Qua cuộc tuần du, nhiều cuộc bạo loạn nổi lên khắp nơị Tùy Dạng Đế bị cận thần sát hại dẫn đến nhà Tùy mất ngôi, Lý Thế Dân đứng lên lập nên nhà Đường.

Đó là truyền thuyết hoa Quỳnh được đời sau dệt thành giai thoại đầy hấp dẫn qua thuyết Đường của Trung Quốc biểu thị cho người đời suy gẫm Hoa và Người: Ai là người xứng đáng thưởng hoa và hoa phải thế nào cho con người thưởng ngoạn.

Hoa quỳnh làm thuốc chữa bệnh
Hoa quỳnh (Epiphyllum oxpetalum (DC.) Haw.) thuộc họ xương rồng (Cactaceae), là một cây nhỏ.

Theo kinh nghiệm dân gian, hoa quỳnh thu hái lúc mới nở, để tươi hoặc phơi, thái nhỏ, tẩm mật, sao vàng, hãm với nước sôi như pha trà hoặc sắc với 200ml nước còn 50ml, uống làm 1 lần trong ngày, chữa sỏi bàng quang, sỏi thận, thiên trụy. Liều dùng hàng ngày: 20 - 30g, dùng liền trong vài tuần. Dùng riêng hoặc phối hợp với các vị thuốc khác theo công thức sau: Hoa quỳnh 30g, kim tiền thảo 20g, diếp cá 20g, rễ cỏ tranh 10g, thái nhỏ, sắc lấy nước đặc chia 3 lần uống trong ngày.

Từ năm 1966 - 1974, dược sĩ Phan Đức Bình đã nghiên cứu thử nghiệm thấy dịch nhầy chiết từ hoa quỳnh tươi không những làm tan sỏi mà còn trị được chứng đái tháo đường. Cách dùng và liều lượng như trên.

Ngoài ra, hoa quỳnh còn được dùng trong những trường hợp sau:
Thuốc bổ mát, phòng lao chữa ho có đờm, lao phổi, hen suyễn:

Hoa quỳnh mới nở để tươi, thái nhỏ, hấp với mật ong hoặc nấu với trứng gà ăn nóng trong ngày. Người lớn 2 - 3 hoa, trẻ em 1- 2 hoa.

Chữa ho, viêm họng: Hoa quỳnh 30g, lá xương sông 10g, rửa sạch, thái nhỏ, cho vào bát sạch cùng với mật ong 10ml, đun cách thủy trong 15 - 30 phút. Để nguội, trộn đều, uống làm 2 lần trong ngày.

Chữa đau bụng, vết bầm tím sưng đau: Hoa quỳnh mới nở, cắt ngâm ngay vào rượu cho ngập trong 10 - 15 ngày, càng lâu càng tốt. Ngày uống 2 lần, mỗi lần 1 - 2ml.

Theo tài liệu nước ngoài, hoa quỳnh 15 -30g, thái nhỏ, nấu với thịt lợn nạc làm món ăn, vị thuốc chữa viêm phế quản, lao hạch, lao phổi.

Học ở hoa Quỳnh
Có cô bé hàng xóm cắt cho tôi một nhánh quỳnh. Về cắm trong mảnh sân nhỏ. Vuông sân chỉ nhỉnh hơn chiếc chiếu hoa mà chen chúc đủ thứ - ba cây cau, một cây nguyệt quế, một cây mai tơ và những thứ lôm côm khác.

Có chút đất như có chút vàng, lấy xanh tươi làm của nả, không gò bó, tuyển chọn.

Nhánh quỳnh đến sau, ẻo lả tựa vào một cọc tre nhỏ, dưới đất tua tủa rễ cau, trên cao nguyệt quế và mai xòe che bóng. Thế mà quỳnh vẫn lách qua đám rễ cau chằng chịt để bám rễ, ưỡn mình nhận từng tia mặt trời hiếm hoi rọi qua kẽ lá. Và sống. Mảnh khảnh tự tại kề bên cây cau vút lên vượt mái một sáng bung ra một tràng pháo hoa xanh nhạt, thơm khiết đến lặng người. Nguyệt quế cũng đơm hoa. Chi chít những chùm trắng nhỏ nhoi, mỏng mảnh mà hương dày, ngát cả giấc ngủ, sâu tận giấc mơ, thơm cả ngọn gió và ánh trăng.

Mới biết chỉ cần chút đất, chút ánh sáng mặt trời, chút yêu thương là có cả một trời hương hoa dung dị.

Rồi một ngày nách lá quỳnh cựa quậy. Hai nụ bé bỏng trồi lên... Một rụng. Một thành hoa. Đóa hoa độc nhất chọn đêm rằm Vu lan hé nở. Giữa hương trầm và ánh nến, quỳnh hoa khai. “Khán hoa là kiến Phật”, phút chứng kiến hoa quỳnh nở, lòng tôi cũng thế. Nhẹ nhàng, tịnh lặng, lâng lâng... Từng cánh tinh khôi như lụa nõn đẫm ánh trăng chầm chậm hé, từ tốn bung ra sắc diễm lệ, hương thanh khiết.

Người xưa tặng mỹ danh nguyệt hạ mỹ nhân cho hoa là phải. Một đời hoa chỉ vẻn vẹn 2-3 tiếng, dồn tụ tinh hoa, hương sắc cho một khoảnh khắc.

Hoa quỳnh còn có tên là đàm hoa. Đàm hoa nhất hiện nên nở tàn, sinh diệt trong chớp mắt. Sát na hiện hữu kỳ diệu và ngắn ngủi ấy không phải ai cũng có thể tri ngộ. Chỉ dành cho ai biết yêu, biết đợi biết chờ.

Sự tích quỳnh hoa kể rằng:

Vua Tùy Dạng Đế ở Trung Quốc là vị vua xa hoa trác táng nghe tiếng hoa đã làm một chuyến tuần du 90 ngày về Dương Châu để vừa vui chơi vừa có dịp khán hoa. Thế nhưng khi đến nơi, trong lúc vua nghỉ thì hoa nở. Chỉ Lý Thế Dân trong đoàn tùy tùng (sau này là Đường Thái Tông) lén lút đi xem hoa trong đêm là được chứng kiến khoảnh khắc quỳnh hoa khai, bừng hương sắc diễm tuyệt dưới trăng. Hôm sau vua đến hoa đã héo rũ. Vua tức giận ra lệnh nhổ bỏ. Từ đó hoa quỳnh chỉ nở về đêm...

Sáng nay khi mở cửa tôi thấy đóa quỳnh gục đầu héo rũ. Nhụy phong kín, cánh khép lại, đầu chúc xuống. Như một giọt nước mắt sắp rơi. Như một người khép mắt xuôi tay.

Không. Đó không là giọt nước mắt dẫu khi đêm tôi đã chứng kiến một nụ cười diễm tuyệt. Nở trọn vẹn rồi tàn lặng lẽ. Có nở ắt có tàn, chỉ thế thôi!

Tâm người nặng hơn tâm hoa nên nhìn đâu cũng thấy nặng. Bởi thế trong muôn loài, cuộc hóa sinh của con người nặng nề nhất. Yêu hoa nở, ghét hoa tàn. Thích sự rực rỡ viên mãn mà không thích héo tàn rơi rụng. Chuyện xưa kể có ông vua Ấn Độ hỏi một nhà sư: “Trên đời có gì lạ nhất?”. Sư trả lời: “Lạ nhất là ai cũng chết mà người ta cứ làm như mình sống mãi”.

Đời người dẫu có dài hơn đời hoa vẫn chỉ là chớp mắt trong dòng thời gian vô thủy vô chung. Sinh tử chỉ là hơi thở vào ra của tạo hóa. Biết thế mà mãi nặng nề.


Ngắm hoa quỳnh để học sống, học chết. Cảm ơn hoa.

Nguồn: “http://chuatutan.net/news/article/Nhac/94/”

Chuyện đóa quỳnh hương

Writer: Trịnh Công Sơn
Singer: Mỹ Tâm



CÕI YÊN BÌNH…

Ở cõi bình yên, không thấy phiền
Thân tâm an lạc, tất tự nhiên
Thấy lòng thanh thản, mình sao nhẹ
Hạnh phúc là đây, một góc riêng


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng Phổ biến

Nhãn