.

.

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

GIỌT NẮNG



GIỌT NẮNG

Cứ mỗi ngày mặt trời mang ánh sáng
Từng giọt nắng nhỉ nhảnh chạy lung tung
Sưởi ấm thêm cho đôi má ửng hồng
Nắng áp nhẹ thân mình vào mặt đất
Giọt nắng nhỏ sợ mình sẽ biến mất
Vẫn thích đùa chạy nhảy cạnh dáng ai
Nhưng làm sao mặt trời xế đi rồi
Nắng ủ rủ: “Thôi chào anh bạn nhé!”
Rồi ngày mai giọt nắng kia lại ghé
Nụ cười hồng giọt nắng toả lung linh
Nắng thơ ngây vô tình hoà kỉ niệm
Để cho ai lưu luyến một chuyện tình
Tôi ước tôi được tan cùng giọt nắng
Để hoà mình vào nhịp thở thiên nhiên
Soi ánh mắt dịu dàng xuôi mái tóc
Và nhẹ nhàng theo bước gót chân tiên





Viết vài dòng để cho đời khuây khoả
Thức cho nhiều để tiêu hoá cô đơn

Nhớ nhung, khắc khoải, giận hờn
Xua tan vớ vẩn từng cơn gió về
Gió về, gió thoảng đê mê
Thổi vào kí ức hồn quê ấm tình!

MÂY TRẮNG BAY


Mây trắng bay
Em đưa tôi vào tĩnh lặng
Ở nơi ấy có tình người sâu lắng
Và có em trong trắng một tình yêu!

Mây trắng bay
Em đưa tôi đến với thanh cao
Trên ngọn nguồn suối hát.
Ở nơi ấy có cây cao bóng mát
Có tiếng sơn ca rộn núi rừng.

Mây trắng bay
Em đưa tôi trở lại chốn thanh bình
Cánh đồng xanh bát ngát
Cốm đầu mùa thơm hương ngào ngạt
Trắng cánh cò bay lả bay la…

Mây trắng bay
Em đưa tôi về với biển bao la
Con tàu nối những con tàu
Biển với trời lồng lộng.
Xa khơi! Xa khơi!
Trời cao biển rộng
Con tàu ơi! Có nhớ bến bình yên?

Mây trắng bay
Em đưa tôi về nơi ốc đảo tươi xanh
Giữa cơn khát khô cháy bỏng khúc tâm tình.
Ôi dòng nước mát!
Dịêu kỳ thay! Giữa cơn khát có em.

Mây trắng nhẹ nhàng
Đưa tôi vút trời xanh
Rực rỡ lung linh cầu vòng bảy sắc
Tiếng sáo diều vi vút giữa không trung.

Mây trắng bồng bềnh
Đưa tôi vào cỏi hư không
Vào chốn bồng lai, vào nơi thân ái.
Đây ánh sáng dịu hiền là em có phải?
Trắng trong trinh bạch ảo huyền!

Hỡi em yêu! Tôi chẳng thể bình yên
Cơn sóng tình vùi tôi trong biển nhớ.
Huyền bí thay! Là em yêu đó
Mây trắng bay, mây trắng của lòng tôi!

Hương Giang




http://tapvietblog.info


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng Phổ biến

Nhãn