.

.

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

Em không biết như thế nào thì được gọi là yêu?




Em có nghe ở đâu đó người ta nói rằng: nếu bạn không dám đặt cược tất cả vào một con bài thì có nghĩa là bạn chưa yêu. Em không biết mình đã yêu chưa nhưng em dám đặt cược tất cả vào anh.

Có lần em đọc được ở đâu đó: Khi một người có thể lấy hêt đam mê, cuồng nhiệt của bạn, có nghĩa là bạn đã yêu. Em không biết mình đã yêu chưa nhưng em biết rằng bao nhiêu năm qua, em chỉ biết học và chỉ biết có anh.

Em không biết như thế nào thì được gọi là yêu, Nhưng em biết rằng, ngoài gia đình lớn của em thì anh là người quan trọng nhất. Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của anh, em sẵn sàng làm tất cả mọi thứ.

Em không biết thế nào thì được gọi là yêu, em chỉ biết đứng trước anh lúc nào tim em cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Em trở nên hậu đậu và vô duyên đến kỳ lạ.

Anh có nhớ lần chúng mình đi chơi và bị lạc đường không? Thật ra không phải em không biết đường về, mà em cố ý để anh cứ đi mãi như thế. Anh biết không? Là vì em muốn được ngồi sau yên xe của anh lâu hơn một chút nữa. Em cũng không biết vì sao em lại thế?

Em không biết thế nào thì được gọi là yêu, nhưng ngay khi anh rời xa Sài gòn em đã cố gắng làm thêm để dành tiền ra Hà Nội thăm anh. Lần đầu tiên em đi xa một mình, đi tàu vất vả lắm nhưng chỉ cần nghĩ rằng sắp được gặp anh thì dù vất vả đến đâu em cũng chịu được.

Em không biết thế nào thì được gọi là yêu nhưng nếu cho em được chọn một cái tên khác, thì em chỉ biết viết mỗi tên anh.

Em không biết như thế nào thì được gọi là yêu nhưng mỗi lần có quà của anh gửi vào thì chân em bỗng nhiên luýnh quýnh, không làm sao biết bạn bè đã giấu quà của anh ở đâu.

timtay.jpegEm không biết thế nào được gọi là yêu nhưng dù em có rất mệt mỏi thì chỉ cần được nghe giọng nói của anh, em lại thấy như mình có thể làm được tất cả mọi thứ trên đời.

Em không biết thế nào thì được gọi là yêu, nhưng khi anh chải đầu kẹp tóc cho em, đó là cảm giác em không bao giờ có thể quên được. Em đã mang cả những hạnh phúc đó vào trong giấc ngủ của mình.

Em không biết như thế nào thì được gọi là yêu nhưng khi anh ôm em, một cảm giác ấm áp đến kỳ lạ.
Em không biết như thế nào thì được gọi là yêu, nhưng em biết khóc mỗi khi nhớ anh.

Em chưa bao giờ có đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của mình. Nhưng em vẫn tin và em vẫn đợi một ngày anh có thể cùng em qua cơn mưa để chờ cầu vồng tới.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng Phổ biến

Nhãn